Vương Thủ Nhân giương mắt nhìn về phía bắc xa xôi, ngữ khí bình thản mà kiên định: “Chu Thần Hào không về được, An Khánh có Tần Kham. Hắn hiểu ta, ta cũng hiểu hắn.”
Tri kỷ không phải là mời khách ăn cơm, cũng không phải là uống rượu nói chuyện phiếm, ở hai đầi chiến trường mà vẫn ăn ý mới có thể nghiệm chứng được sự tồn tại của loại tình cảm này.
Vương Thủ Nhân cuối cùng cũng dẫn quân đội rách nát này ra khỏi thâm sơn Nhiêu Châu Giang Tây, xuất phát tới Nam Xương.
Không hổ là thiên cổ thánh nhân, đạo dụng binh của Vương Thủ Nhân quả thực có thể nói là biến hoá kỳ lạ, không thể nắm bắt.
Đại quân xuất phát, đồng thời vô số thám tử cũng đi trước tiềm nhập thôn trang thành trấn phụ cận Nam Xương, bắt đầu rải truyền đơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây