Các Hoàn khố quýnh quá, không chút cố kỵ đánh ngựa trên đầu đường Nam Kinh, một đường gà bay chó sủa xông vào trơcs hoàng cung, cũng may huân quý và các quan viên lục bộ Nam Kinh quá dài dòng, kéo Chu Hậu Chiếu nói chuyện mãi không xong, ngự giá không thể không dừng lại trước cửa hoàng cung.
Chu Hậu Chiếu vẫn đánh hàn huyên khách sáo với huân quý và lão thần, thuận tiện cố nén xung động cởi giầy vỗ vào mặt nghe các lão thần lải nhải khuyên can quân vương phải cần cù, thân hiền thần xa tiểu nhân.
Đám hoàn khố Từ Bằng Cử cách hoàng cung trăm trượng thì liền xuống ngựa chạy như điên, chạy một lúc thì thấy trước cửa cung huân quý và đại thần đang vây kín Chu Hậu Chiếu, chúng hoàn khố rất không vui, thế là mọi người đồng lòng hợp lực bày ra trận hình cái dùi, giống như một đàn trâu không phân rõ phải trái xong vào trong đám người, trong nhất thời các loại độc thủ, các loại giẫm đạp, đám người trong nháy mắt liền bị bọn họ mở một đường máu.
Cuối cùng chen được tới trước người Chu Hậu Chiếu, Từ Bằng Cử vẻ mặt kích động, cả người run lên, hưng phấn hô to: “Bệ hạ! Ta nhớ ngươi chết mất.”
Chu Hậu Chiếu cũng nhìn thấy Từ Bằng Cử, vừa lộ ra nụ cười cao hứng, ai ngờ Từ tiểu công gia còn chưa nsoi xong, một đạo thân ảnh bên cạnh Chu Hậu Chiếu dùng tư thế mạnh mẽ dị thường xông lên trước, không nói hai lời quát chân Từ Bằng Cử, tiếp theo quyền cước như hoa vũ đầy trời không đầu không đuôi nện xuống mặt xuống người Từ Bằng Cử.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây