Không một ai lên tiếng, mọi người tất cả đều lẳng lặng nhìn Ninh vương và Lý Sĩ Thực. Chỉ có Giang Tây tuần phủ Tôn Toại thì nụ cười lạnh trên mặt càng lúc càng thịnh, từ lúc nhậm chức ở Giang Tây Tôn Toại đã biết Ninh vương tâm hoài bất quỹ, một năm nay Tôn Toại đã tổng cộng giử bảy tám bản tấu chương tới triều đình, hạch tội các loại chuyện phi pháp của Ninh vương ở Nam Xương, cùng với nhắc nhở triều đình chú ý hướng đi của Ninh vương, đáng tiếc tấu chương đều như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Khi Không ai dám trả lời, Tôn Toại lạnh lùng mở miệng.
“Vương gia là hậu duệ quý tộc của thiên gia, có quan hệ huyết thống nhất mạch với thiên tử, ngài ở sau lưng nghị luận về thiên tử như vậy, không thấy là quá phận hay sao?”
Ánh mắt của Chu Thần Hào như chim ưng nhìn xoáy vào Tôn Toại, cười lạnh không thôi.
Đây là một tên quan không hiểu chuyện, kết cục của tuần phủ Giang Tây mấy nhiệm trước sờ sờ trước mắt, Tôn Toại này vẫn không biế tiến thoái, về sau Lý Sĩ Thực lại tặng cho Tôn Toại một phần lễ vật rấtd thâm ý, phân biệt là táo, lê, gừng và rau cải, ngụ ý có thể nói là rất rõ ràng. Ý là nếu không quy phụ Ninh vương thì mau cút khỏi địa bàn Ninh vương, địa bàn của vươngthì vương làm chủ. Đáng tiếc lễ vật vào phủ Tôn Toại, Tôn Toại vẫn cố chấp ở lại Nam Xương không đi, hơn nữa tấu chương hạch tội Ninh vương cũng liên tục được gửi về kinh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây