“ngươi mau câm miệng đi, biết họ Đường này có lai lịch gì không?”
“nghe nói là thư sinh chua loét?”
Hán tử còn lại cười nói: “Hắn không chỉ là thư sinh chua loét, chúng ta không phải là người đọc sách nên không biết, trong sĩ lâm Đại Minh, danh đầu của Đường Dần rất lớn, người khác đều gọi hắn là Giang Nam đệ nhất tài tử phong lưu.”
“Xì! Phong lưu cộng với tài tử... không phải chỉ là khách làng chơi sao?”
“Đường Dần là ai không quan trọng, quan trọng là tình cảm của hắn và Tần Công Gia của chúng ta, tình cảm ấy so với thân huynh đệ còn thân hơn, ngươi có biết Tần Công Gia của chúng ta xuất thân từ Thiệu Hưng, Công gia trước khi có thành tựu thì sống rất nghèo khó, nghe nói áo cơm cũng không lo, về sau ở thành Thiệu Hưng quen được Đường Dần, hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu, từ đó về sau Đường Dần viết thơ vẽ tranh, Công gia chính là dựa vào thơ họa của hắn mà kiếm tiền sống qua ngày, nhờ có Đường Dần, Công gia mới có ngày lành, mới được một bước lên mây, ngươi nói xem bằng vào giao tình như vậy, chẳng lẽ không đáng để Tần Công Gia bất chấp tất cả mọi giá cứu hắn sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây