Muốn có được nhân tài này, lại không thể xé rách da mặt, Ninh vương có thể nói là cực kỳ rối rắm, Lưu Dưỡng Chính ở bên cạnh lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo Ninh vương trước tiên dùng ôn ngôn trấn an đã rồi hẵng mời chào sau. Nhưng mà có lẽ ánh mắt của Lưu Dưỡng Chính trời sinh hung hãn, hoặc có lẽ năng lực thấu hiểu của Ninh vương không cao, cũng có thể là Ninh vương điện hạ rất bận, rất tiết kiệm thời gian. Sau khi nhận được ánh mắt này, Ninh vương lại hiểu lầm ý tứ của Lưu Dưỡng Chính.
“Ha ha. Đường giải nguyên khách khí quá, có điều bổn vương là người không câu nệ tiểu tiết. Đường giải nguyên không cần phải khách khí với bổn vương làm gì. Người đâu, mời Đường giải nguyên về vương phủ.”
Thị vệ vương phủ như lang như hổ xông lên, một trái một phải kẹp Đường Dần, không thèm phân trần nâng hắn ra ngoài tửu quán. Động tác rất nhanh nhưng thuần thục, hiển nhiên Ninh vương điện hạ không chỉ làm loại mua bán bắt cóc tống tiền này một lần hai lần.
Đường Dần khẩn trương, giọng nói cũng thay đổi: “Ninh vương ngươi dám vũ nhục tư văn.”
“Bổn vương dùng thịnh yến đối đãi, mời Đường giải nguyên tới làm khách, thiên hạ ai dám nói ta vũ nhục tư văn?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây