“Đền tiền!” Chẳng buồn chào hỏi, câu đầu tiên khi gặp mặt của Tần Kham rất thức thời: “Tây Nhai tiên sinh bớt giận, tối hôm qua bất kỳ tổn thất nào tạo thành cho quý phủ ta nguyện bồi thường gấp đôi, bao nhiêu tiền nàng cứ ra giá đi.”
Ngươi ••••••” Lý Đông Dương chỉ vào Tần Kham, run rẩy một lúc, cả giận nói: “Quả nhiên là hỗn trướng, người làm việc hỗn trướng, nói chuyện cũng hỗn trướng! Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, ngươi hết lần này tới lần khác đôt snhà ta, phủ trạch của lão phu rốt cuộc làm gì để ngươi ghét bỏ tới thế hả, sao ngươi cứ muốn một đuốc thiêu rụi nó?”
Tần Kham vẻ mặt xấu hổ nói: “Tây Nhai tiên sinh nói quá lời rồi, quý phủ tươi mát thoát tục, u nhã nhập thắng, hơn nữa phong thuỷ cực tốt, chính là bảo địa phong thuỷ chiêu tài tiến bảo đa phúc đa thọ.”
“ Bảo địa Phong thuỷ ngươi còn dám phóng hỏa, hơn nữa đốt hết lần này tới làn khác, lần trước ngươi thân hãm tuyệt cảnh, phiên tử Đông Hán muốn lấy tính mạng của ngươi, dưới tình thế cấp bách nghĩ cách tự cứu, lão phu mặc dù bị ngươi lấy ra làm súng, nhưng vẫn miễn cưỡng tha thứ cho ngươi được, lần này ngươi nếu không cho lão phu một cách nói thì chúng ta tới kim điện thưa kiện trước mặt hoàng thượng.” Cơn tức của Lý Đông Dương rất lớn.
“Hoàng thượng rất bận, chút việc nhỏ ấy không cần làm phiền tới hắn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây