“Không, không phải, ngươi từng nói, rượu đi trộm mới là ngon nhất, nói thật, ta ở Quý Châu suy nghĩ suốt hai năm, cho dù ngọc tương tiên nhưỡng cũng chẳng phần một vạn so với rượu trộm được, không biết hiền đệ có công nhận không?”
Tần Kham cười to: “Có đạo lý, đêm nay không bằng ngươi và ta lại làm nhã tặc một hồi.”
Vương Thủ Nhân mừng rỡ, vung tay lên dũng cảm nói: “Dẫn đường!”
Lúc Tần Kham và Vương Thủ Nhân say mèm, kinh sư như thần kỳ có một lời đồn kinh thiên.
Lời đồn vĩnh viễn có thị trường của nó, hơn nữa chẳng phân vùng chẳng phân thời gian, khi nên xuất hiện nên xuất hiện thì nó xuất hiện, phía sau không biết kéo theo bao nhiêu âm mưu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây