Lương Trữ sầm mặt nói: “Đại Minh ta từ sau Vĩnh Lạc phong tước cực ít, lịch đại tiên hoàng lại cố ý cắt giảm tước vị, để phòng huân quý quyền trọng mà tự đại. Hiếu tông hoàng đế anh minh cỡ nào, tìm cớ thậm chí hạ tước vị của đệ đệ hoàng hậu Thọ Ninh Hầu thành Thọ Ninh Bá, chư công, huân quý quá nhiều đối với Đại Minh ta không phải là chuyện tốt, bệ hạ lại coi tước vị như cải trắng trong giỏi, muốn cho ai thì cho, cứ dần dà thế này, Đại Minh ta Quốc Công quốc hầu quá nhiều, để đám trị thế chi thần chúng ta vào đâu!”
Hộ bộ thượng thư Hàn Văn nghiêm mặt nói: “Tần Kham kia da mặt dày thật, biết rõ thánh chỉ của bệ hạ chưa qua nội các và thông chính ti thì là không có hiệu lực, hắn vẫn cất giấu thánh chỉ không chịu niêm phong, vọng tưởng tấn phong Quốc Công. Đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
Lương Trữ hậm hực nói: “Không thể để họ đạt được ý đồ! Triều hội Ngày mai, chúng ta tụ tập đồng liêu trong triều, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bức Tần Kham phải trả lại thánh chỉ. Nếu bệ hạ không đáp ứng, chúng ta sẽ tử gián.”
Lương Trữ nhìn mọi người, cười lạnh nói: “Đương kim thiên hạ là thiên hạ quân thần cộng trị, chứ không phải là bệ hạ một mình muốn làm gì thì làm, những triều thần chúng ta dùng cái chết để uy hiếp. Không tin bệ hạ sẽ vì một mình Tần Kham mà đắc tội với người trong thiên hạ.”
Tất cả mọi người đang ngồi đều hưởng ứng, chỉ một mình Dương Đình Hòa là không nói gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây