Tấn tước vốn là một chuyện vui, đối với Tần Kham mà nói thì lại là một việc có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà thế sự chính là khúc chiết như vậy đấy, lang vô tình thiếp vô tình, nhưng lại bị một đạo thánh chỉ hồ đồ của Chu Hậu Chiếu khiến cho to chuyện.
Tần Kham biết mình bị bức tới vách núi, chuyện đã ầm ĩ tới nước này, tước vị Ninh Quốc Công này Tần Kham không tranh không được, mặt mũi của Chu Hậu Chiếu đính kèm trong đó, mặt mũi của Tần Kham cũng vậy, cho dù ngoài mặt thì biểu hiện rất thờ ơ, nhưng trong lòng Tần Kham cũng rất không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của các quan văn, quá chướng mắt.
Biện pháp lừa người Tần Kham hiện tại rất ít dùng, lâu ngày rồi không lừa người, ngay cả Tần Kham cũng cho rằng mình thật sự là chính nhân quân tử, kết quả xé linh hồn nhìn bản chất của mình, kết quả rất khiến hắn thất vọng.
Không phải ai cũng nói nhân chi sơ tính bản thiện sao? Không chính xác.
Đối với đề nghị của Đinh Thuận, Tần Kham chẳng nói tán thành cũng chẳng bảo phản đối, chỉ ngáp dài một cái rồi về phủ ngủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây