Tần Kham thờ ơ phất phất tay: “Bệ hạ chớ lo, cái việc nhỏ này không cần phải để trong lòng, thần về nhà nghĩ biết pháp xử họ, cho họ tức mà không làm được gì, thành thành thật thật ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Khi Tần Kham rời khỏi Báo Phòng không đi cửa chính, mà là từ cửa hông, thật sự lười chẳng muốn phí nước bọt với đám đại thần này. Cái câu “tước Quốc Công này ta tất phải lấy” nói ở trước cửa Báo Phòng là khiêu khích đối với các quan văn tới thế nào
Có điều, nói thì cũng nói rồi, hắn cũng không hối hận, làm tới chức này rồi mà ngay cả một câu khí phách cũng không dám thì làm quan nhi còn có nghĩa lý gì?
Ngồi trên kiệu quan, Tần Kham lặng lẽ mỉm cười.
Hôm nay xem như đã gieo cái mầm mở cấm biển trong lòng Chu Hậu Chiếu rồi, kế tiếp chính chính là chờ đợi cái mầm này từ từ mọc rễ, một khi Chu Hậu Chiếu hạ quyết tâm mở cấm biển, Tần Kham tất nhiên sẽ quét dọn tất cả chướng ngại trên triều đường, cho dù giơ cao dao mổ hai tay dính đầy máu tươi cũng sẽ không hối tiếc, đây là cái giá phải trả để thời đại tiên tiến lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây