Trường hợp cứ như vậy lâm vào giằng co, chẳng ai chịu buông tay, chẳng ai chịu thỏa hiệp.
Nhìn sắc mặt của hai người càng lúc càng xanh, mồ hôi lạnh của Tần Kham cũng túa ra, mí mắt giật giật.
Cẩn thận tiến lên hai bước, Tần Kham cười gượng nói: “Nhị vị bớt giận, cho dù không bớt giận thì cũng cũng đừng lấy tính phúc (phúc về tình dục) Cả đời ra đùa, thứ này tuy nói bất văn bất nhã, nhưng... Rất có chỗ Rất hữu dụng, bóp hỏng rồi thì tương lai đi thanh lâu không biết chuốc thêm bao nhiêu sầu đâu.”
Chu Hậu Chiếu và Đường Dần đồng thời quay đầu, đồng thanh nói: “Ai là bằng hữu với hắn! Phì!”
Tần Kham trước giờ không biết Đường Dần không ngờ lại có một mặt kiên cường thế này, từ sau khi hắn được khôi phục công danh, Đường Dần càng lúc càng tự tin hơn, ngược hẳn với bộ dạng sa sút tận tình thanh sắc lúc trước, con người cũng trở nên càng lúc càng có tinh thần hơn, đương nhiên, tính tình cũng thay đổi, trước kia khi nghèo túng thường làm thơ đối nghịch triều đình, oán khí rất nặng, hiện giờ khôi phục công danh tiến sĩ, tính tình cũng càng lúc càng hướng về văn hóa lưu manh hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây