Tần Kham sợ tới ngây người, hắn không ngờ Chu Hậu Chiếu nói đánh là đánh, quả nhiên là thiếu niên tính tình xung động.
Đường Dần trúng phải quyền nặng, ngã rầm xuống đất, thấy Tần Kham ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm,, Đường Dần rên rỉ nói: “Tần Kham, ngươi là trọng thần trong triều, sao có thể thấy nghĩa mà không làm? Đây không phải là đạo quân tử.”
Tần Kham còn chưa trả lời thì Chu Hậu Chiếu lại xì một tiếng khinh miệt, nói: “Thối lắm! Gì mà thấy nghĩa không làm, ta hôm nay là vì dân trừ tặc, trừ dâm tặc!”
Tần Kham thấy Chu Hậu Chiếu lại muốn tiến lên đánh thì quýnh quá, giữ chặt Chu Hậu Chiếu nói: “Bệ... Tiểu hầu nhi, đừng đánh, thơ viết: Đã thấy quân tử, cớ sao không vui, cho dù ngươi không vui thì cũng đừng nên đánh.”
Chu Hậu Chiếu ra sức giãy ra khỏi người Tần Kham cả giận nói: “Đừng gọi ta là tiểu hầu nhi! Còn nữa, hắn là quân tử cái rắm, có loại quân tử nhảy góc tường này à? Rõ ràng là bại hoại tư văn, hôm nay ta sẽ khiến hắn phải vãng sinh cực lạc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây