Trong Tửu quán, Lưu Lương đang đón tửu khách nhìn đám người Chu Hậu Chiếu hùng hổ bỏ đi, không khỏi lắc đầu thở dài, lẩm bẩm: “Cái gì mà mà bãi quan miễn chức, cái gì mà sinh kế quẫn bách, cái chuyện ma quỷ này cũng chỉ có thể lừa được nữ nhi ngốc đó của ta thôi, coi ta là kẻ mù à. Có điều tiểu tử này dụng tâm đến khổ, làm việc chăm chỉ, cũng không tính là người xấu.”
Tìm Đường Dần không khó, người bị Đông Hán theo dõi thì đại khái chẳng khác nào xương bị chó rình, một cắn là trúng.
Chu Hậu Chiếu mặt xanh mét dẫn Đới Nghĩa và Tần Kham, phía sau còn có một tốp thị vệ cấm cung đằng đằng sát khí, may mà Chu Hậu Chiếu trong cơn phẫn nộ vẫn còn giữ được lý trí. Khi sắp ra khỏi thành thì cho tất cả thị vệ lui, không cho phép họ tới gần, chỉ dẫn Đới Nghĩa và Tần Kham vội vàng tới ngoại ô, còn các thì các thị vệ thì lại không dám cách hoàng thượng quá xa, đành phải giả vờ như đi dạo chơi ngắm hoa phía sau ba người Chu Hậu Chiếu.
Ngoại ô thành đông quả nhiên có một mảng rừng cây hạn. Đường Dần nói không sai, hiện giờ là mùa xuân tháng ba, chính là lúc cây hạnh nở hoa. Rừng hạnh là một mảng trắng ngần, hoa nửa nở nửa rụng, cành hoa gắn đầy hoa hạnh, trên đất cũng dải một lớp hoa dầy, nơi tầm mắt nhìn tới là một mảng trắng xóa như tuyết.
Chu Hậu Chiếu trong lòng đang tức giận mà nhìn thấy mảng rừng cây hạnh này lửa giận lập tức bớt đi nhiều, thậm chí còn chậc chậc tán thưởng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây