Bi tình thương tâm đã không còn quan trọng, được mất lấy bỏ càng vô vị, trên mặt Đường Tử Hòa đẫm nước mắt, ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh địa nói chuyện hậu sự của bản thân.
Tần Kham không biết lúc này trong lòng nàng ta có cảm tưởng gì, bản thân hắn cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không thể trách móc trước mặt nữ nhân này, bởi vì bản thân Tần Kham cũng không biết ai đúng ai sai, hắn và nàng ta giống như bị vận mệnh đẩy về phía đối địch, ngay cả giãy dụa cũng chẳng được gì.
“Tần Kham, sau khi ta bị áp giải tới kinh sư, triều đình sẽ phán ta tử tội như thế nào?” Đường Tử Hòa rất bình tĩnh, giống như đang nói về một người không quen.
Má Tần Kham hơi run run, thở dài: “Theo luật của Đại Minh thì thủ nghịch tạo phản phải lăng trì.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây