Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 600: Xuất chinh

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Kham bình tĩnh nhìn Chu Hậu Chiếu, thở dài: “Bệ hạ, thứ cho thần lớn mật, quan phủ Phách Châu ức hiếp bách tính quá đáng, Cẩm Y vệ dưới trướng thần mấy ngày nay đã thu thập ác tin tức lớn nhỏ của Phách Châu, chuyện nào cũng đều là bách tính bị quan phủ bức cho cửa nát nhà tan, đặc biệt là mã chính của Phách Châu, quan phủ địa phương quy định mỗi hộ gia đình hàng năm phải giao nộp năm thớt ngựa khỏe trưởng thành cho triều đình, nếu không sẽ bắt người bỏ tù, năm thớt ngựa khỏe trưởng thành, gia đình bách tính bình thường làm sao mà nuôi cho dc? Bách tính Phách Châu bị bức tới bước này, đã không còn đường sống nữa rồi, Đường Tử Hòa và Trương Mậu chỉ cần bước lên cao hô to, vô số bách tính sẽ theo họ làm phản, dẫn tới nhân số phản quân trong hai tháng ngắn ngủi từ năm ngàn nhanh chóng khuếch trương đến bảy vạn... Bệ hạ, bách tính Phách Châu là bị quan phủ ép cho phải phản.”

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt sợ sệt, sắc mặt hết xanh lại đỏ, trầm mặc hồi lâu rồi oán hận vỗ bàn cả giận nói: “Lưu Cẩn, Lương Hồng! Đều là bọn chúng ở ngoài làm xằng làm bậy phá hỏng thanh danh của trẫm, trẫm nói muốn bách tính Phách Châu nộp nhiều ngựa như vậy lúc nào đâu? Dương Nhất Thanh từng ở tam biên thi hành mã chính, nhưng cũng chỉ định ra mỗi hộ chỉ giao nộp hai thớt ngựa trưởng thành, huống chi hai thớt ngựa này là trực tiếp lao dịch, một quyển kinh tốt đẹp lại bị bọn cẩu quan Phách Châu niêm sai hết.”

Tần Kham thở dài: “Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính khổ! Thần nguyện xuất chinh bình định cho bệ hạ, nhưng thần muốn xin bệ hạ một đạo thánh chỉ, tạm miễn mã chính Phách Châu, không chỉ là mã chính, tất cả thuế nặng của quan phủ đều miễn, Hộ bộ triều đình phân phối bạc trùng kiến thành trì, thu hút thương nhân, lập ngự sử đài, tri phủ và nha môn Hán Vệ, tam quyền phân lập. Bệ hạ, để Phách Châu nghỉ ngơi lấy lại sức mấy năm đi, bách tính Phách Châu dã bị dày vò không chịu nổi nữa rồi, nếu không lần này thần bình phản loạn được rồi, chưa chắc lần tới Phách Châu lại phản là khi nào đâu.”

Thi hành biện pháp chính trị cũng thế, bình định cũng thế, trước khi quyết định xuất thủ đầu tiên phải tìm được căn nguyên của phản loạn, thắng lợi trên quân sự chỉ trị được phần ngọn, căn nguyên của vấn đề thì không giải quyết được, hôm nay bình phản loạn ngày mai lại sẽ phản.

Tần Kham không thích làm loại chuyện không có ý nghĩa này, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải trị cả gốc lẫn ngọn, một lần là dứt, đứng ở góc độ khách quan mà nói, căn nguyên của loạn Phách Châu không ở Đường Tử Hòa, nàng ta chỉ ở đúng thời cơ vừa hay đứng ra mà thôi, không có Đường Tử Hòa Phách Châu vẫn sẽ loạn, lại trị không rõ ràng, mã chính không bỏ, loạn Phách Châu chỉ là chuyện sớm hay muộn.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)