Lời nói của Tần Kham khiến Chu Hậu Chiếu ngây ra.
“Diễn thánh công? Diễn thánh công ở Sơn Đông Khúc Phụ? Phản quân của Phách Châu có thể đánh tới Sơn Đông à?”
“Vậy phải xem Hứa Thái tướng quân có thể tiêu diệt phản quân ở Phách Châu hay không, nếu như không thể, thế tất sẽ khiến phản quân xông ra khỏi vòng vây, dẫn quân tây tiến hoặc nam hạ, hai nơi Hà Nam và Sơn Đông sẽ nguy khốn.”
Chu Hậu Chiếu nghĩ nghĩ rồi lắc đầu cười nói: “Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ? Trên Quân báo nói, khi nghịch tặc Đường Tử Hòa và Trương Mậu khởi binh công chiếm Phách Châu, binh mã chỉ có hơn năm ngàn người, chút binh lực ấy có thể bảo vệ Phách Châu hay không còn chưa biết, nếu nói bọn chúng có thể thiêu chiến hỏa tới Hà Nam Sơn Đông, ha ha.”
Tần Kham do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Bệ hạ chớ có khinh thường phản quân Phách Châu, nhất là thủ lĩnh phản quân Đường Tử Hòa, thần khi ở Thiên Tân tiêu diệt Bạch Liên giáo từng có kết giao với nàng ta, ả này tuy là thân nữ nhi, nhưng lại có Lăng Vân chi chí, hơn nữa am hiểu sâu binh pháp, thủ đoạn xảo quyệt gian trá, không sợ bệ hạ chê cười, loại người ít chịu thiệt như thần mà cũng gặp phải vấp ngã dưới tay nàng ta, thiếu chút nữa thì bị nàng ta ám sát, đối với ả này, thần rất kiêng kị.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây