Đối mặt với một Giáo úy ti tiện bình thường mà thường ngày ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc lấy một cái này, Lưu Cẩn hôm nay lại khúm núm xin hắn giúp đỡ, thậm chí không tiếc chỉ tay lên trời thề độc.
Giáo úy bị Tham dục quấy phá thấy nội tướng Đại Minh hiển hách không ngờ ở trước mặt hắn lại như một con chó già vẫy vẩy đuôi mừng chủ, Giáo úy chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác sung sướng lan rộng toàn thân, Giáo úy không khỏi cười ha ha.
Lưu Cẩn đứng trong lao, vẫn cúi đầu khom lưng như ở trước mặt Chu Hậu Chiếu, bộ dạng tất cung tất kính, có thể nói là co được dãn được, không chỉ không để tâm tới tiếng cười tùy tiện của Giáo úy, ngược lại còn nịnh nọt cười bồi, cho dù trên người thỉnh thoảng lại truyền đơn những cơn đau nhói toàn thân bị phải chịu hình, nhưng nụ cười của Lưu Cẩn vẫn chân thành ti tiện như trước, giống như vận mệnh của mình nằm trong tay Giáo úy này vậy.
Tiền tài động lòng người, Giáo úy động tâm rồi.
“ Thái giám Các ngươi thề thốt ta không tin được...” Mặc dù đã động tâm, nhưng Giáo úy vẫn cười lạnh: “Dù sao ngươi sắp thành người chết rồi, nếu quay đầu lại bán đứng ta thì ta chết cũng oan lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây