Đinh Thuận mặt mày cổ quái nói: “Hầu gia, thuộc hạ cũng, cảm thấy đạo hịch văn này cũng không tính là trùng hợp. Bởi vì đầu mục tạo phản của Phách Châu có hai người, một là đầu lĩnh hưởng mã đạo Phách Châu Trương Mậu, người còn lại là người quen của Hầu gia, Đường thần y, Đường Tử Hòa lúc trước từ Thiên Tân chạy thoát, hai cỗ nhân mã của Trương Mậu và Đường Tử Hòa hợp thành một cỗ, phản quân tổng cộng có hơn năm ngàn người, rồi mới chiếm thành Phách Châu, Hầu gia, hịch văn này chắc cũng là bút tích của Đường Tử Hòa.”
Tần Kham hai mắt trợn tròn, giật mình nhìn Đinh Thuận, tiếp theo sắc mặt dần dần trở nên âm trầm khó coi.
Đường Tử Hòa!
Nàng ta không ngờ lại tạo phản! Nữ nhân này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Thế đạo lộn xộn ngả nghiêng như vậy, một nữ nhân rốt cuộc nhúng tay vào làm cái gì? Lý tưởng và chí hướng nhất định phải dựa vào tạo phản làm loạn mới thực hiện được sao?
Trong lòng Tần Kham giống như bị phủ lên một đám mây đen, Đường Tử Hòa có lẽ tài trí siêu phàm, có lẽ tạm thời có thể đánh cho triều đình luống cuống tay chân, nhưng mà kết cục cuối cùng nhất định sẽ không xuôi gió xuôi nước như nàng ta nghĩ, lực lượng của triều đình Đại Minh không phải một giới nữ lưu như nàng ta có thể khiêu chiến được, cơ sở phục hưng mà hoàng đế Hoằng Trị và rất nhiều danh thần mất tâm huyết cả đời mới gây dựng được cũng không phải chỉ dựa vào chiếm lĩnh một thành trì là có thể lật đổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây