Phong ba này chưa dứt, phong ba khác đã lại tới!
Đám người Lý Đông Dương, Nghiêm Tung nín thở, lẳng lặng nhìn thân ảnh co thành một đống quỳ gối ngoài cửa điện của Đới Nghĩa, trên người mặc cẩm bào đẩu ngưu dưới hành lang âm u ở ngoài điện giống như một ngọ lửa từ Hoàng Tuyền sâu thẳm bốc lên, câu hồn phách người ta về trốn U Minh.
Mí mắt Lưu Cẩn giật giật mấy cái, vừa hoảng sợ vừa phẫn hận lườm Đới Nghĩa, chỉ hận không thể dùng ánh mắt lăng trì tùng xẻo hắn.
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt suy sụp, không nhìn Lưu Cẩn lấy một cái, lại nhíu mày mặt trầm như nước nhìn chằm chằm Đới Nghĩa ngoài điện.
“Ngươi lại có chuyện gì muốn bẩm tấu à? Chẳng lẽ ngươi cũng có hịch văn lấy ra cho trẫm xem nữa sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây