Trương Thải mặt không biểu tình, lặng lẽ lui vào hàng.
Lý Tế phục xuống bi thiết nói: “Bệ hạ! Tội của Lưu Cẩn không chỉ là mưu hại chúng thần, mỗi việc một vụ đều có bằng chứng rõ ràng, tại sao lại bảo 'không công bằng'?”
Chu Hậu Chiếu ngồi lại xuống long ỷ, nhìn các đại thần sắc mặt lạnh lùng trong điện, rơi lệ nói: “Lưu Cẩn chỉ là hoạn quan thì họa hại được cái gì. Cớ sao công khanh cả triều cứ mở miệnglà nói đạo nho gia nhân từ, nhưng lại không dung nổi một hoạn quan?”
Nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa chậm rãi bước ra khỏi hàng.
“Bệ hạ, khi xưa ở đông cung xuân phường, thần dạy bệ hạ học nghiệp, bệ hạ đọc hét kinh sử tử tập, chẳng lẽ đã quên hoạn quan từ Hán Đường tới nay họa hại triều cương dữ dội thế nào chăng? Bệ hạ sao lại nói là 'họa hại được cái gì'? Cũng không phải là chúng thần không dung được hoạn quan, mà là thiên lý công đạo không dung được Lưu Cẩn!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây