“bên trên cưng chiều Lưu Cẩn, giao phó quốc sự, gia nô giấu chủ, loạn chính hại nước.”
Hịch văn nói rất trắng trợn, sau đó lại quy tội thanh tra ruộng đồng quân truân thiên hạ, đoạn tuyệt đường sống của quân hộ, khoanh vòng thổ địa bức trăm vạn nông hộ mất đi đất đai phải lưu lạc làm lưu dân, “luật phạt gạo” mà Lưu Cẩn sáng tạo độc đáo ra đã phạt tiền lương về túi mình như thế nào, ở giữa kiếm lợi riêng như thế nào, hãm hại tàn sát trung lương trong triều như thế nào, lôi kéo bè phái bài trừ dị kỷ như thế nào, lừa dưới giấu trên lấy thúng úp voi trong triều như thế nào. Từng chuyện từng chuyện, giống như người viết tận mắt chứng kiến, viết vô cùng chi tiết, hơn nữa mỗi một chuyện đều chân thực đáng tin.
Cuối Hịch văn, Chu Trí Phiên tổng kết nguyên nhân tạo phản của hắn, “Hưng nghĩa quân, tru gian nịnh, thanh quân trắc.”
Trong Ti lễ giám, Lưu Cẩn đọc hịch văn chữ nào chữ nấy đều như tru tâm này, không khỏi sắc mặt trắng bệch, cả người lạnh run.
Lúc này hắn đã ý thức được rõ ràng, một lần nguy cơ lớn nhất trong nhân sinh đang ở phía trước không xa chờ hắn, hịch văn này nếu rơi vào tay bệ hạ, hắn sẽ có kết cục như thế nào? Bệ hạ vừa rồi đã tha cho hắn ba tội giết đại thần, hãm hại Tần Kham, hắn đã tiêu phí khí lực rất lớn mới đổi lấy được sự tha thứ của bệ hạ, chuyện vừa bình ổn, hịch văn của An Hóa vương lại lòi ra, mỗi một chữ mỗi một câu đều đóng đinh Lưu Cẩn hắn, khiến hắn không thể biện hộ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây