Chu Hậu Chiếu giờ mới hiểu, vừa hiểu cái là giật mình, tức giận trợn tròn mắt, đang định nổi cơn tam bành thì thấy trong điện là một mảng tiếng nghị luận rầm rĩ.
Thời đại này phong kiến mê tín vẫn rất thị trường, chẳng những hoàng đế phải nghe, phàm là thần công, sĩ tử, thậm chí bách tính dân gian đều kính sợ thiên tượng vạn phần, cho nên xưa nay thiên tượng dị thường đều bị thế nhân coi như là trời cao cảnh cáo hoặc là dấu hiệu báo trước, hoàng đế nếu dám phớt lờ thì mất hết thần tâm dân tâm, cho nên từ cổ đến nay hoàng đế đều phải gánh oan thay cho lão thiên gia, sấm đánh hoàng cung thì phải hạ chiếu tự trách tội mình, sao chổi quét qua thì cũng phải hạ chiếu tự trách tội mình, nếu thỉnh thoảng ngày nhật thực toàn phần hoặc là nguyệt nhật thực toàn phần thì vậy càng náo nhiệt rồi, không chỉ phải hạ chiếu tự trách tội, còn phải vào Thái Miếu tự cảnh tỉnh xem gần đây có làm việc gì xấu không.
Hôm nay Mạc Đạo Duy nói ra những lời này, các đại thần trong điện lập tức mất bình tĩnh, sau tiếng nghị luận ong ong, toàn bộ đều ném ánh mắt khiển trách rồi Chu Hậu Chiếu, vẻ mặt như muốn nói “Báo ứng đấy thấy chưa?“.
Hôn quân này quá không ra gì, ông trời sớm nên làm ra chút động tĩnh rồi!
Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không phát giác ánh mắt của các đại thần có bao nhiêu phần khiển trách, càng không biết là sao có dị tượng thì liên quan cứt gì tới mình, có điều chỉ một câu cuối cùng là “Thiên hạ đại loạn” có dẫn tới sự hứng thú của hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây