Khi Tần Kham nhìn thấy Đường Dần, bộ dạng của Đường Dần rất không ổn.
Vốn cảm thấy bộ dạng của Dương Nhất Thanh đã đủ thảm rồi, nhưng mà sau khi nhìn thấy Đường Dần. Tần Kham bỗng nhiên phát giác Dương Nhất Thanh quả thực là cục cưng trắng xinh sạch sẽ.
Tong chiếu ngục ẩm ướt tanh tưởi, Đường Dần nằm cuộn mình ở trong góc, cả người lạnh run, tóc tai bù xù che lấp cả mặt mũi, bộ dạng đó... Giống như không chỉ đơn giản là bị ăn đòn, thụ hình.
Trên đường của nhà giám cắm vô số cây đuốc, chiếu sáng nhà ngục vốn âm u. Hai đội Cẩm y Giáo úy không nói một lời lặng lẽ đừng ngoài cửa nhà lao, Đường Dần ở trong nhà lao hoảng hốt ngẩng đầu, thấy không khí túc sát bên bên ngoài, vẻ mặt đờ ra một thoáng, tiếp theo trên mặt lập tức nổi lên vẻ hoảng sợ cực độ, cả người tận hết sức co lại, càng co càng nhỏ, vừa co vừa run rẩy.
Cho tới khi Tần Kham mặc áo mãng bào được mọi người vây quanh bước tới, ánh mắt của Đường Dần đã hoảng sợ đến mức tận cùng, căn bản không nhìn rõ người mặc áo mãng bào là ai, chỉ thấy cái áo mãng bào màu vàng sẫm đại biểu cho quyền lực và uy thế đó, Đường Dần cả người liền chấn động, môi rất khuất nhục run run mấy cái, tiếp theo thì vẻ mặt trở nên đờ đẫn, hạ thân một dòng nước màu vàng dần dần chảy ướt khố, rất nhanh tụ thành một vũng dưới đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây