Răng Lưu Cẩn càng đau, ôm quai hàm đau đến nỗi hít hà liên tục, nhìn bộ dạng đáng ghét của Tần Kham, Lưu Cẩn hận không thể bóp chết hắn, loại cảm giác này mãnh liệt tới mức hơn cả niềm yêu thích đối với tiền tài của hắn.
“Hầu gia hiếm khi tới ti lễ giám, chẳng lẽ là đến để múa mép khua môi với Tạp gia?” Lưu Cẩn cười lạnh.
So sánh cừu hận với Tần Kham, Lưu Cẩn càng ghét cái miệng của Tần Kham hơn, miệng vừa há, phun ra một hai câu thôi là có thể khiến cho người ta tức chết, đã thế Lưu Cẩn lại không có tài ăn nói giỏi để đấu lại với hắn.
Tần Kham vào ti lễ giám giống lững thững đi trong sân vắng, cũng không khách khí với Lưu Cẩn, chủ động tìm ghế dựa rồi ngồi xuống, còn vẫy tay với tiểu hoạn quan đang kinh nghi bất định bên ngoài: “Mắt mù à? không thấy khách quý tới chơi sao? Ngay cả chén trà cũng không có, cẩn thận không bản hầu bảo Lưu công công lôi ngươi ra ngoài hoạn thêm lần nữa đấy.”
Tiểu hoạn quan sợ tới mức giật thót cả mình, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Lưu Cẩn, Lưu Cẩn không rõ ý đồ đến của Tần Kham hôm nay, đành phải mặt âm trầm khẽ gật đầu, tiểu hoạn quan chạy trối chết ra ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây