Ánh mắt Lý Đông Dương nghiêm lại: “Vì sao?”
“Bởi vì Đại Minh cần một Thiên Tân phồn vinh, được gọi là lá chắn phía đông của kinh sư, Thiên Tân không nên chỉ là một tòa thành đất nhỏ, nó nên phát huy tác dụng lớn hơn, ví dụ như kho lúa dự trữ của kinh sư, ví dụ như nơi lưu thông bạc trắng của thương nhân, ví dụ như đầu mối trung chuyển hàng hóa của nam bắc cảnh nội Đại Minh.”
Lý Đông Dương lạnh lùng nói: “Ngươi không biết yêu cầu này rất không thực tế sao? Bởi vì yêu cầu này của ngươi, ngươi có biết triều đình sẽ phải vận dụng bao nhiêu nhân lực vật lực không? Việc làm này có ý nghĩa gì? Nếu nói tới phồn vinh, kinh sư còn chưa đủ phồn vinh à? Thiên Tân cách kinh sư chỉ hai trăm dặm, hộ dân không quá hai ngàn, một tòa thành đất ven biển nho nhỏ, việc gì phải phí công phí sức, nếu nói về thứ sản xuất tốt ở Thiên Tân, chỉ có muối biển mà thôi, ngươi đề xuất yêu cầu này chẳng lẽ bởi vì nhà ngươi không đủ muối để ăn... Không đúng!”
Lý Đông Dương nói xong thì giật nảy mình, bỗng nhiên hồi thần, đứng bật dậy chỉ vào Tần Kham thất thanh nói: “Ngươi muốn mở cấm biển! Hảo tiểu tử, tính kế sâu lắm.”
Tần Kham cũng sợ ngây người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây