Nói tới đây Chu viên ngoại dừng lại, nhưng mà ý tứ lại rất rõ ràng. Thiên Tân đó có lợi gì mà kiếm? Nơi đó ngay cả nha môn hành chính chính thức còn chả có, chỉ có một nha môn thuỷ vận và một nha môn diêm đạo, đường vận lương thì nằm trong tay triều đình, muối cũng nằm trong tay triều đình, vả lại dân sống trong thành Thiên Tân chỉ hai ngàn hộ, chẳng lẽ đám thương nhân chúng ta chạy đến Thiên Tân để đi bán bánh bao rán bánh xèo à?
Tần Kham kiếp trước cũng là phó tổng công ty, tất nhiên rất minh bạch bản sắc của thương nhân, biết những gì Chu viên ngoại nói là thật, nên cũng không trách tội.
Chu viên ngoại thấy trên mặt Tần Kham không hề có vẻ giận dữ, gan cũng lớn dần, nói tiếp: “Hầu gia, chúng ta đều nguyện ý đập bạc để làm Thiên Tân phồn vinh, nhưng chúng ta dù sao cũng chỉ có mười mấy người, tuy nói mỗi người đều có tiền có gia tài, nhưng so sánh với việc để làm một tòa thành trì trở nên phồn vinh mà nói thì còn lâu mới đủ, cho dù táng gia bại sản thì cũng chưa chắc đã có thể thay đổi được Thiên Tân là bao nhiêu, nếu muốn làm Thiên Tân phồn vinh, chỉ có hấp dẫn thương nhân thiên hạ tranh nhau ùa tới, trăm sông mới có thể tụ được thành biển, nhưng mà Thiên Tân chỉ có hai ngàn hộ, mà hộ nghèo lại chiếm đa số, chút dân cư ấy mà muốn hấp dẫn thương nhân thiên hạ thì không khác gì người si nói mộng.”
“Có điều.... Triều đình nếu có chính lệnh mở rộng nội thành, di chuyển dân cư, thiết lập phủ nha, khiến dân cư Thiên Tân dần dần tăng nhiều, dân cư nhiều rồi thì lo gì thương sự không thịnh hành? Khi đó không cần Hầu gia mở miệng, thương nhân thiên hạ đều sẽ chen chúc mà tới, các loại cửa hàng, nhà xưởng, nhà dệt, kho lúa, trạm xe đều sẽ được dựng lên, mục đích muốn làm Thiên Tân phồn vinh cũng gần như là đạt được rồi.”
Tần Kham nghiêm túc nghe một lúc, thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây