Cát lão ngũ cả kinh, tiếp theo cười gượng nói: “Cô nương nói quá lời rồi, các huynh đệ ở với cô nhiều năm như vậy, làm sao lại không tin cô? Chỉ là nơi này quá nguy hiểm, cô nương lại gắn liền với tiền đồ của ba ngàn huynh đệ, không bằng xin cô nương dạy ta phát pháo như thế nào, sau đó cô và các huynh đệ chạy trước, để ta xử lý cẩu quan đó.”
Đường Tử Hòa bướng bỉnh lắc đầu: “Ta đã tin lầm cẩu quan, hại các huynh đệ bởi vậy mà chết, ta nợ họ, nên ta phải tự tay làm.”
Xa liễn đi trên quan đạo, trục xe tựa hồ đã lão hóa, phát ra tiếng két két khiêng ta ghê răng, Tần Kham xoa xoa quai hàm, không thể không buông quyển “Mạnh Tử” trong tay ra.
Đối với đạo lý thánh hiền, thái độ của Tần Kham là không học tập cũng không phê phán. Có điều đưa ra mặt tiền một cách thích hợp thì vẫn rất tất yếu, đây là một thời đại lời thánh nhân thông suốt hậu thế, giống như ca khúc Đài Loan từng lưu hành kiếp trước vậy, bất kể có thích hay không thì nói chung vẫn cứ phải biết mấy bài.
Bất luận quân tử hay là lưu manh, học thêm chút tri thức văn hóa chung quy cũng chẳng thiệt, không thể bởi vì bác sát với quan văn đã chiếm thượng phong mà kiêu ngạo tự mãn kiêu ngạo tự mãn, dùng mồm mép giết cho đối phương tơi bời mới là thượng thừa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây