Hai bên chém giết tới lúc này, bên Tần Kham vốn trên binh lực có chút ưu thế, lúc này ưu thế đã không còn sót lại chút gì, tình thế cứ tiếp tục phát triển thế này, khả năng bị mấy trăm kẻ địch này bắt sống thậm chí giết chết cũng càng lúc càng lớn.
Lý Nhị giậm chân hét lên: “Hầu gia, nếu không chạy, tình thế trước mắt khó mà ứng đối, xin Hầu gia ra chủ trương.”
Tần Kham hít sâu một hơi, ánh mắt liếc một cái, nhìn thấy bụi cỏ cao thủ Tây Hán vừa rồi ẩn núp, sau đó búng một cái lên mũi tên đang cắm vào vai Lý Nhị, Lý Nhị đau tới mặt già trắng bệch.
“Thứ này là tiễn à?”
“Vâng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây