Hai trăm điểu súng thủ này thuộc ngự mã giám, Tần Kham phụng chỉ rời kinh, Trương Vĩnh lúc ấy nhận được năm mươi vạn lượng bạc để giải cái nguy khẩn cấp, để cảm tạ Tần Hầu gia nghĩa bạc vân thiên, không chỉ hào phóng điều tạm hai ngàn tướng sĩ của dũng sĩ doanh, còn kính dâng hai trăm điểu súng thủ, câu “ăn của người ta thì phải làm cho người ta” này Trương công công biểu hiện nó một cách rất điển hình.
Vốn Tần Kham cho rằng không cần dùng họ, nhét họ vào trong nghi trượng khâm sai. Không ngờ hôm nay lại thật sự phải dùng tới.
Điểu súng thủ xếp thành ba hàng hàng đứng hàng ngồi, họng súng tối om nhắm vào đồi núi cạnh quan đạo, lượt thứ nhất bắn ra, từ trong bụi cỏ liền nghe thấy rất nhiều tiếng kêu rên hét thảm, nỏ tiễn đầy trời lập tức khựng lại, lượt thứ hai bắn ra, mưa tên đã hoàn toàn bị đàn áp, chỉ có mấy mũi tên lưa thưa bắn ra một cách không đến nơi đến chốn.
Tay phải Tần Kham đau tới tận óc, lần đầu phát hiện tay trật khớp không ngờ lại đau đến thế, dù đau tới mồ hôi lạnh túa ra, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm các điểu súng thủ bắn súng, đối với uy lực của hai đợt bắn cũng cảm thấy vững tâm.
Súng điểu của Đại Minh đương thời vẫn chọn dùng kiểu trước tiên nhồi thuốc súng rồi châm ngòi, quá trình rất phức tạp, trước tiên nhồi hỏa dược vào nòng súng, lại dùng gậy sắt nhỏ nèn thuốc, sau đó nhét đạn, cuối cùng kéo ra một ngòi lửa từ phần đuôi, khi sử dụng thì châm ngòi, ngòi lửa cháy vào trong nòng súng, dẫn tới hỏa dược trong phần nóng hình thành nổ nhỏ, từ đó dẫn phát đạn bắn ra đả thương địch thủ, nguyên lý này kỳ thật cũng tương tự như pháo hoa mấy trăm năm sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây