Lý Nhị mê mang: “Hầu gia, nói như thế, Lý Đằng là quan tốt? Chúng ta lần này tha cho hắn?”
“Quan tốt là quan tốt... Triều đình Đại Minh này của chúng ta, cũng không thiếu quan tốt, triều đình xếp hàng mà điểm danh, chỉ nhìn bộ dạng thì ai ai cũng đều là quan tốt hết, kẻ chỉ thấy có lợi mới làm không phải là không có, người long mang xã tắc cũng có khối người, cái thời buổi này ấy, hai chữ 'đức tháo' vẫn có phân lượng...”
Lý Nhị vội vàng vỗ mông ngựa: “Hầu gia nhân nghĩa, trí tuệ như biển.”
Còn chưa nói xong thì ai ngờ ngữ phong của Tần Kham lại bỗng nhiên thay đổi đột ngột: “... Nhân nghĩa thì nhân nghĩa, nhưng Lý Đằng này vẫn phải chết, chuyện nào ra chuyện đấy.”
Lý Nhị ngây dại: “Hầu gia... Ngài không phải nói hai chữ 'đức tháo' vẫn rất có phân lượng sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây