Lúc Đường Tử Hòa và Cát lão ngũ tắm máu liều mang phá vây, bên ngoài tòa Quan đế miếu tại ngoại ô bắc Thiên Tân bóng người lay động.
Quan đế miếu là miếu cũ được xây vào những năm Thành Hóa, bách tính thích cứ thấy miếu mà vái loạn cầu loạn, cũng chẳng bận tâm thần tiên cúng trong miếu có qua tâm tới những việc vặt của họ hay không, hơn nữa tín ngưỡng của bách tính cũng rất không chuyên nhất, cùng một việc có lẽ còn phải đồng thời xin mấy vị thần tiên, bách tính cùng khổ khi bái thần cúng mấy cái bánh, ít quả dại coi như là cung phụng, xem như thần tiên đã nhận lợi ích từ họ, cũng chẳng bận tâm lễ vật khó coi cỡ nào, nói chung cứ nhận lợi ích của họ là phải làm việc giúp họ. Căn cứ vào truyền thống tốt đẹp này, Quan đế miếu sau khi xây nên cũng náo nhiệt được một đoạn thời gian, hương khói trong miếu nhất thời cũng nghi ngút, quan đế gia đáng thương, bách tính địa phương rất không lịch sự, phát tài này, trường thọ này, cầu tự này. Thứ ngài quản được hay không quản được toàn bộ đầu cầu lên đầu ngài, chẳng khác gì ti lễ giám Lưu Cẩn.
Về sau đại khái là bách tính phát hiện vị quan đế gia này thu lợi mà không làm được việc gì thực sự, thế là mọi người chẳng mua vé nữa, dần dà, hương khói Quan đế miếu phai nhạt, cho tới ngày nay, Quan đế miếu đã thành một tòa miếu hoang.
Lúc này trong Quan đế miếu đổ nát có hai người đang đứng. Một trung niên nhân mặc áo màu đen, diện mạo bình thường đứng trước tượng quan đế thần tượng loang lổ, đứng trước mặt hắn thì là Mã Tứ ăn mặc như thương hành phú quý, vẻ mặt có mấy phần nhếch nhác.
Trung niên nhân tên là Võ Hổ, là một đại đương đầu của Tây Hán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây