Tần Kham cười ha ha, tiếp theo bỗng nhiên sầm mặt lườm hắn, nói: “Nói chuyện đừng có thối mồm như vậy, học thói hư tật xấu của ai vậy? Năm ngàn năm thì xuất hiện một mặt hàng như vậy à? Mộ tổ nhà hắn không phải là bốc khói, rõ ràng bị ngập nước...”
“ Hầu gia, lời này của ngài còn ác độc hơn thuộc hạ đó.”
Thở dài, Tần Kham nói: “Lưu Cẩn khí diễm càng kiêu ngạo thì ngày bị hủy diệt của hắn càng gần, đối với ta mà nói thì có lẽ là chuyện tốt, cứ tọa sơn quan hổ đấu là được, chỉ tiếc đại thần cả triều lại không biết bị hắn hại chết bao nhiêu...”
“Hầu gia, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, đại thần trong triều một nửa đã ôm đùi Lưu Cẩn rồi, một nửa còn lại thì luôn mồm hô hào, nhưng te thực tế lại chẳng tốt hơn là bao, đại thần liêm khiết chính trực chân chính chỉ còn lại rất ít, cục diện triều đình hiện tại trong mắt thuộc hạ, chung quy cũng chỉ là cục diện chó cắn chó mà thôi, ai chết ai sống chẳng liên quan gì tới chúng ta, chết bao nhiêu cũng được.”
Tần Kham rất là tán thưởng, đứng lên hung hăng đạp cho Lý Nhị một cước để biểu thị sự ngợi khen.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây