Thế đạo chung quy là thứ thực tế, hôm qua Tần Kham hạ lệnh trảm sát loạn dân, có lẽ có cả lão đại Trương gia, lão tam Lý gia hàng xóm, thường ngày láng giềng thân như một nhà, nhưng mà một khi đầu óc hồ đồ trong hỗn loạn bị triều đình một đao chém chết, các láng giềng lại chẳng có ai dám ra mặt vì hắn, cho tới ngày hôm sau khi từng xe lương vào thành, các láng giềng lại hồn nhiên không để ý tới triều đình vừa giết người quen thuộc nhất bên cạnh bọn họ, chỉ cầm túi gạo kích động chạy tới cửa hàng gạo.
Lương thực, tiêu trừ sự đối lập giai cấp, cũng tiêu trừ khủng hoảng toàn thành. Thời đại này bách tính là biết đủ nhất, bọn họ không cầu cái gọi là dân chủ, không cầu nhân quyền, lại càng không cầu bất kỳ quyền lợi chính trị nào, chỉ cần được ăn no, bọn họ chính là thuận dân thiện lương nhất an phận nhất.
Hai cửa hàng gạo Trong thành vẫn như trước được người xếp hàng dài, nhưng không khí đã không còn gió thảm mưa sầu mây đen mù sương như mấy ngày trước, ngược lại là một mảng tươi cười vui vẻ, trên mặt mỗi người đều như nở hoa.
Điếm tiểu nhị mới thuê cánh tay cường tráng khiêng lương thực, từng túi từng túi chất đống trước cửa, miệng hùng hùng hổ hổ.
“Con mẹ nó! Xếp hàng đi, chẳng có phép tắc gì cả, bằng không không bán gạo đâu! Nhìn thấy quân gia hai bên không? Ai dám chen ngang, thủy hỏa côn trong tay quân gia không nhận người đâu, đám ngu dốt thiếu kiên nhẫn các ngươi, ai nói triều đình mặc kệ sự sống chết của chúng ta? Chỉ cần chờ thêm một ngày, lương thực của triều đình không phải đã phát cho sao? Ngày hôm qua các đám ngu xuẩn dám chống đối triều đình đó chết chẳng xứng đáng chút nào! Một chữ thôi, ngu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây