Chu Hậu Chiếu cả giận nói: “Trẫm không giận được à! Trẫm làm sai cái gì? Khi Tảo triều nghe thấy tin tức hơn ba mươi khất cái chết cóng, trẫm lúc ấy cũng đau lòng không thôi, lệnh cho Thuận Thiên phủ mở lều từ thiện ở ngoại thành, tặng áo tặng cháo cho lưu dân khất cái còn sống, đây mới là việc chúng ta phải làm, những quan văn này thì ngược lại, đối với những khất cái còn sống thì chẳng buồn hỏi, chuyện đầu tiên sau khi tan triều là muốn trẫm hạ chiếu trách tội bản thân, đổ hết toàn bộ chuyện này lên người trẫm, cả triều đều là đám hỗn trướng.”
Tần Kham lẳng lặng nói: “Bệ hạ, hơn ba mươi khất cái đã chết, ở trong mắt các đại thần không phải là mạng người, mà là một vốn chính trị lớn, một cơ hội vô cùng tốt để thượng gián mua danh, như vậy mà thôi.”
Một lời vạch trần nhân tâm cả điện, Chu Hậu Chiếu thân hình chấn động, tiếp theo thì chán nản ngồi xuống.
Lưu Cẩn ở bên cạnh cười bồi: “Bệ hạ, bắt đầu từ năm Hồng Vũ bản triều, từ triều đình đến quan phủ các cấp, đối với lưu dân khất cái đều có chương trình, mỗi khi tới nạn đói hoặc là trời giá rét, quan phủ sẽ mở lều từ thiện cứu tế, ngay cả độ đặc loãng của cháo từ thiện cũng có quy định nghiêm khắc, theo luật, cắm tre trong cháo mà không đổ thì là mới hợp cách, năm đó Tháo tổ hoàng đế nổi dậy từ thảo mãng sơn dã, lão nhân gia vốn cũng... Vốn cũng từng chịu rất nhiều khổ cực, biết rõ sự gian nan của khất cái lưu dân, bệ hạ, triều đình có chuyện của triều đình, quan phủ có việc của quan phủ, quan lại thiên hạ ai ở chức trách nào thì làm việc theo chức trách đó mới là chính đồ, tối hôm qua có hơn ba mươi khất cái chết cóng, nếu luận tội thì tri phủ Thuận Thiên mới là thủ phạm, có liên quan gì tới bệ hạ đâu? Các quan văn trong triều thật là không hiểu thị phi.”
Tần Kham nghe mà thầm gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây