“Lòng dạ của người trên Thảo nguyên so với biển lớn còn rộng hơn, được, ta không trách ngươi.” Tháp Na không hổ là nữ nhân thảo nguyên, rất nhanh liền thoải mái.
“Tháp Na, ta nhìn ra được ngươi rất nhớ nhà, kỳ thật ngươi hoàn toàn không cần để ý tới thông hôn mà phụ thân ngươi nói, bất luận ngươi có gả cho ta hay không, quan hệ minh hữu của Đại Minh và Đóa Nhan sẽ không thay đổi, lợi ích giữa Đại Minh và bộ lạc Đóa Nhan là gắn liền, thông hôn tác dụng rất nhỏ, từ xưa tới nay, nữ nhân chỉ có thể là vật hi sinh, không nữ nhân nào có năng lực duy trì sự tốt hay xấu của một đoàn thể lợi ích.”
Tháp Na lắc đầu: “Ta không thể trở về, ngươi không biết đấy thôi, Đóa Nhan chúng ta mấy năm nay sống rất khổ, Minh đình hiện giờ mới mở lại thông thương cho chúng ta, bộ lạc Đóa Nhan mới có thể ở trong bóng đêm phát hiện một tia sáng le lói, mà ta, không chỉ mang hy vọng của ngạch trực cách, còn có hy vọng của toàn bộ bộ lạc, trong mắt bọn họ, ta đã là nữ nhi dc gả ra ngoài, là sự ràng buộc gắn bó Minh đình và Đóa Nhan, cũng như Hán nhân các ngươi, nữ nhi đã xuất giá bị đưa về nhà mẹ đẻ là vô cùng nhục nhã, ta nếu trở lại bộ lạc, bọn họ sẽ tưởng minh ước xuất hiện trục trặc, toàn bộ bộ lạc đều sẽ cảm thấy bất an.”
“Ta biết Minh đình thụ địch bốn bề, trong ngoài không yên, Đóa Nhan chúng ta kỳ thật cũng chẳng tốt gì hơn, đểngười của bộ lạc có thể sinh tồn tiếp, chúng ta không thể không lắc lư lật lọng giữa ba mặt cường địch, tất cả những điều này chỉ là để người trong bộ lạc được ăn thêm một miếng cơm, mùa đông hàng năm sống thêm được một người, Tần Hầu gia, ngươi là người đọc sách, xin ngươi nói cho ta biết, một bộ lạc để sống sót, để sinh tồn mà bị bất đắc dĩ phải sáng nắng chiều ma, làm như vậy là sai ư?”
Tần Kham không biết đáp lại gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây