Chỉ vì kẻ địch có thể hoặc là tất nhiên trong tương lai, Tần Kham đối với Lưu Cẩn tự nhiên phải bỏ một phen công phu để nghiên cứu, trên đường từ Liêu Đông trở về trong đầu hắn đã không ngừng nhớ về sách đã đọc kiếp trước, nhớ lại đánh giá trong sách về Lưu Cẩn, Lưu Cẩn đã từng làm những việc gì, lấy thúng úp voi như thế nào, bị người trong thiên hạ thống hận như thế nào, để hiểu rõ về Lưu Cẩn, sau khi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, không tránh được phải đọ thủ đoạn với, phòng ngừa chu đáo là rất trọng yếu.
Trong ấn tượng của Tần Kham, Lưu Cẩn là người xấu, gian nhân gian nhân, là kẻ mưu tính cao thâm, được vô số tác phẩm điện ảnh kiếp trước định hình là ác nhân boss cấp cao nhất, cho nên đối với Lưu Cẩn, Tần Kham vẫn luôn đề phòng, loại đề phòng này ảnh hưởng tới tiềm thức, bất tri bất giác trong đấu đá với Lưu Cẩn áp dụng thế thủ, cũng vì nguyên nhân này, ngay cả bản thân Tần Kham cũng không thể không thừa nhận, hắn đối với Lưu Cẩn quả thật có sự kiêng kị rất sâu.
Vạn lần không ngờ, vị hàn lâm Nghiêm Tung trẻ tuổi vừa đầu nhập dưới trướng này vừa mở miệng liền nói Lưu Cẩn là kẻ ngu dốt, điều này khiến cho Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mặt.
Đối với một kẻ ngu dốt mà ta cũng đề phòng đến trình độ như vậy, chẳng lẽ ta còn chẳng bằng kẻ ngu dốt?
Tần Kham cười gượng mấy tiếng, ánh mắt nhìn Nghiêm Tung lập tức trở nên không được thân mật cho lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây