“Thần nghe thấy vua nhân từ thì thần chính trực. Đại Thuấn có thể thành thánh, vì có thể ẩn ác mà dương thiện. Thần thấy ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn sai quan giáo Tây Hán giải đám ngôn quan Nam Kinh hộ khoa cấp sự trung Đới Tiển vào thành. Thần không biết lời nói có thỏa đáng hay không, nhưng đoán là có ý xúc phạm kỵ úy, làm người tức giận lôi đình. Nhưng chức của đám Tiển là gián ti, dùng lời để trách; dùng lời mong thiệnlà nếu lời chưa thiện, cũng xin bao dung tha thứ, để mở đường cho trung đảng. Nay thình lình hạ lệnh, từ xa bắt tới bỏ tù, trong lòng bệ hạ, chỉ là muốn răn dạy, để sau này không dám khinh suất...”
Bản sớ lưu lại dấu vết sâu nhất trong lịch sử dùng tốc độ nhanh nhất truyền khắp triều đình.
Công bằng mà nói thì diễn đạt trong tấu chương rất ôn hòa, đối với Lưu Cẩn cũng không chỉ trích nhục mạ, ngữ khí khuyên can Chu Hậu Chiếu bên trong lại rụt rè, sợ xúc phạm long nhan, ý tứ Vương Thủ Nhân muốn biểu đạt rất rõ ràng, thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ cần cù chính sự, chớ trầm mê trong vui đùa hưởng lạc, ngôn quan từ lúc Đại Minh lập quốc tới nay chưa bao giờ vì lời nói mà bị tội, ti lễ giám Lưu Cẩn chuyện này làm không đúng, Tiển nếu đã chết, phiền Lưu công công thả dádm đại thần Ngả Hồng, Bạc Ngạn Huy ra.
Thái độ rất ôn hòa, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, thành khẩn nội liễm tìm từ cơ hồ có thể được gọi là “như gió xuân”, với tình tình tùy tiện của Chu Hậu Chiếu, nếu đọc được bản tấu chương này thì sẽ long nhan vui vẻ, Chu Hậu Chiếu vốn là người hiền hoà, hắn là thiếu niên đang trong thời kỳ thân xuân phản nghịch, không bức hắn không mắng hắn, việc gì cũng nói năng nhẹ nhàng thì không thành vấn đề, cái gì cũng dễ thương lượng.
Rất đáng tiếc, tấu chương này không vào được cung Càn Thanh, lữ trình của nó đến ti lễ giám là dừng lại. Lưu Cẩn đọc kỹ tấu chương này, tiếp theo thì giận tím mặt. Tên của Vương Thủ Nhân lần đầu tiên rơi vào trong mắt của nội tướng Đại Minh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây