Lưu Cẩn vung dao mổ thế nào chẳng liên quan tới Tần Kham, chuyện này rõ ràng là phiền toái, hơn nữa là phiền toái siêu cấp lớn, Tần Kham ghét phiền toái, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa.
Huống hồ trong lòng Tần Kham, tập đoàn quan văn này cũng không phải là thứ tốt lành gì, xung đột của Lưu Cẩn và các quan văn trong mắt Tần Kham tính chất như chó cắn chó, Tần Kham không quên các quan văn bình thường đối với hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tâm nhãn của Tần Kham thật sự không lớn, có thể nói là rất nhỏ, không tự tay vung dao mổ đối với các quan văn đã có thể nói là “Ôn nhuận như ngọc” rồi, đương nhiên, nếu Lưu công công tâm nhãn còn nhỏ hơn muốn lấy các quan văn ra khai đao, thì Tần Kham cũng vui nghe thích nhìn.
Đao pháp chém gió loạn của Lưu Cẩn đã bày ra, Tần Kham coi như không thấy, hắn vẫn đang chuyên tâm luyện binh, đối với hắn mà nói, năm trăm thiếu niên này mới là thành viên nòng cốt kiên cố nhất của hắn trong tương lai.
Một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau khi lập nghiệp tuyệt đối sẽ không để mình tay không tấc sắt nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây