Tần Kham mặt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Lưu Cẩn đang kêu gào không thôi, muốn mở miệng an ủi hắn vài câu, lại sợ vừa mở miệng sẽ không nhịn được mà bật cười, vì thế mấy lời nói thật lòng chân thành đành phải nén ở trong lòng.
Không thể không nói, cái tên Đinh Thuận này rất tinh quái, mình chỉ thuận miệng nói một câu một hổ tám lừa, người này không ngờ thật sự đem những lời này truyền ra ngoài, chắc là không muốn người khác đánh đồng thủ trưởng kính yêu của hắn với một đám thái giám, vì thế bảo đám bang nhàn dưới tay rải lời đồn chính danh cho thủ trưởng.
Điểm xuất phát là tốt, đáng để khen ngợi, nhưng lời nói rất tổn hại, lừa thì thôi cũng được, lại còn “lừa thiến”, đánh người đánh vào mặt, mắng người tóm lấy khuyết điểm, lát về phải phê bình hắn, ít nhất cũng phải bắt hắn bỏ chữ “thiến” đi, rất không lịch sự!
Ánh mắt u oán của tám lừa khiến Tần Kham có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ, đành phải hắt nước bẩn lên người đám quan văn vậy.
“Quá bất lịch sự! Sao có thể gọi các công công là lừa thiến? Nhất định là đại thần xấu xa nào đó trong triều phóng ra lời đồn, thế này thật ác độc quá.” Tần Kham vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay hứa hẹn: “Các Công công cứ yên tâm, Tần mỗ nhất định sẽ phái Cẩm Y vệ nghiêm tra, tra ra là ai rải lời đồn, Tần mỗ nhất định sẽ thiến hắn rồi đưa vào cung, giao cho các công công trút giận.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây