“Kim Liễu, kỳ thật ta không khốn cùng như nàng tưởng tượng đâu.” Tần Kham gian nan mở miệng, không muốn giấu diếm nữa, những nén bạc nhỏ và bạc vụn trên bàn rất chói mắt, hắn tuyệt đối không thể dùng tất cả tích góp của nàng ta đi mua sách, rồi thi viện mạc danh kỳ diệu gì đó.
Kim Liễu ngây ra một lúc: “chàng cũng có tích góp à? Có tích góp thì giữ lại đi, sau này có nhiều việc cần tiền lắm.”
Tần Kham cười khổ nói: “Công danh của ta về sau đã được khôi phục, được tiên đế tự mình hạ chỉ khôi phục...”
Kim Liễu ngạc nhiên mở to hai mắt: “Tiên đế hạ chỉ, khôi phục công danh của chàng.”
Trong mắt nàng ta tràn ngập vẻ không tin, đây quả thật không phải là một chuyện dễ khiến người ta tin, ai sẽ tin hoàng đế Đại Minh lại rảnh rỗi như vậy, hạ chỉ quan tâm tới công danh của một tú tài? Nhiều quốc sự chính vụ như vậy, có chuyện nào là không quan trọng hơn công danh của tú tài? Hoàng đế có rảnh vậy không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây