Chu Hậu Chiếu này rất không đáng tin, nói ra là ra, Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy mình rất khó đuổi theo tiết tấu tư duy của hắn, thân là một vị nhân sĩ xuyên qua, bị người cổ đại biến thành kích động thất thố như vậy, thật sự là một chuyện rất đáng hổ thẹn.
Chu Hậu Chiếu tựa hồ rất đắc ý với chủ ý như thần lai chi bút của bản thân, hai mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn, Tần Kham nhớ tới mình kiếp trước khi học tiểu học tỉ mỉ lên kế hoạch nhân lúc chủ nhiệm lớp tiểu học đi nhà xí ném pháo đốt mông hắn, vẻ mặt lúc đó cũng tương tự như Chu Hậu Chiếu lúc nào.
Chỉ hy vọng kết cục không giống như đời trước, Tần Kham nhớ rõ lần đó chủ nhiệm lớp bị pháo nổ cho cứt dính đầy người hổn hển chạy ra, còn Tần Kham thì bị cả bố lẫn mẹ đánh cho một trận, gần như chỉ còn nửa cái mạng, về sau khi gặp chủ nhiệm lớp cơ bản không hẹn mà cùng đi đường vòng, giữa đối với đối phương đều có kiêng kị thật sâu, loại cân bằng này bảo trì cho tới khi tốt nghiệp tiểu học.
“Chưa tới lễ đại hôn đã lén tới nhạc gia nhìn trộm thê tử tương lai, bệ hạ, nếu hành tích bại lộ, ngươi sẽ bị đại thần trong triều mắng chết, xin bệ hạ cân nhắc.” Tần Kham làm ra cố gắng cuối cùng, ý đồ khuyên bảo Chu Hậu Chiếu từ bỏ chủ ý rất nhàm chán này.
Chu Hậu Chiếu cười nói như lưu manh: “Ta ở xuân phường từ nhỏ được các Đại học sĩ mắng mà lớn lên, cũng không thấy ta mất một sợi tóc, mắng thì mắng có quan trọng gì đâu, vả lại ngươi và ta nếu cẩn thận một chút, chuyện sẽ không bại lộ, ta nhỉ lặng lẽ nhìn nàng một cái rồi đi ngay.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây