Lý Định Quốc vô cùng đắc ý, đám người lai lịch bất thường kia bí mật mò tới Xích Phong, trên đường đi khó tránh khỏi va chạm với mục dân, chúng nghĩ rằng ném cho vài đồng bạc uy hiếp vài câu là đám mục dân hèn nhát chỉ biết cúi đầu vâng dạ kia không dám lộ ra hành tung chúng.
Chúng không biết, mục dân trên thảo nguyên bây giờ là tai mắt của Lam Điền, thậm chí còn tích cực hơn cả người giám sát bộ.
Vì thế Lý Định Quốc biết tin rất nhanh.
Thực sự là không phục không được, trước kia hắn từng nghĩ, người thảo nguyên hung tàn, khó quản lý, chỉ có dùng vũ lực uy hiếp, giết tới khi bọn họ sợ rồi mới ngoan ngoãn nghe lời. Vân Chiêu muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo gì gì đó thật ngu ngốc, nếu người ta đều có cuộc sống cơm no áo ấm, không cần tới ngươi nữa, cần gì phải nghe ngươi, hành vi của Vân Chiêu bị người thảo nguyên coi là hèn nhát, dễ bắt nạt.
Ấy vậy mà ngược lại, y không giết người lại khiến họ quy thuận nhiệt tình hơn, còn chủ động bảo vệ quốc thổ cho y. Rốt cuộc thay đổi này là vì cái gì, Lý Định Quốc không hiểu, mà hắn chẳng định tìm hiểu, hắn chỉ quan tâm tới chiến trận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây