Tiếng quát của Hàn Lăng Sơn vang vọng khắp hoang cung, hắn chẳng mong có ai đáp lời mình, chỉ muốn phát tiết khó chịu trong lòng, đang định đi tiếp thì đột nhiên có giọng nói hư nhược truyền ra sau cái cột lớn: “ Bệ hạ trước dùng Dương Hạc, sau dùng Hồng Thừa Trù, lại dùng Tào Văn Chiêu, tới Trần Kỳ Dụ, dùng lại Hồng Thừa Trù, tới Lô Tượng Thăng, Dương Tự Xương, dùng Hùng Văn Xán lại quay về dùng Dương Tự Xương.”
“ Trong đó trừ Hùng Văn Xán ra thì những người còn lại đều biểu hiện xuất sắc, đáng tiếc thất bại trong gang tấc khiến Lý Hồng Cơ ngày một lớn mạnh.”
“ Bệ hạ rất cố gắng bình loạn, nhưng trời cao bất công.”
Không biết ai nhớ trình tự rõ ràng thế, Hàn Lăng Sơn đi qua cái cột, nhìn thấy một viên hoạn quan già, già tới mức làm người ta khó đoán tuổi ông ta, bảo bảy tám mươi cũng được, nói trăm tuổi cũng chả sai.
Hoạn quan già chẳng để ý tới Hàn Lăng Sơn, thong thả ném văn thư vào đống lửa, đó là công việc hàng ngày của ông ta, văn thư quá nhiều, cái xử lý rồi, không quan trọng thì đem đốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây