Trời xanh ngắt, vạn dặm không một bóng mây, ánh nắng mùa đông heo hắt chiếu xuống Ngọc Sơn vẫn đủ sưởi ấm lòng người.
Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thăng đứng trên mô đất cao, cho tay vào ống tay áo nhìn Vân Chiêu đi đầu đội ngũ rầm rộ bước qua chỗ bọn họ.
Lô Tượng Thăng có chút bất an hết nhìn trời lại nhìn đội ngũ kia, đưa tay ra hứng như thẻ sợ mưa: “ Các ông nói xem liệu có sơ sẩy gì không?”
Hồng Thừa Trù cười:” Nhìn những người phía sau Vân Chiêu mà xem, liệu họ có cho phép điều đó xảy ra không chứ.”
Tôn Truyền Đình nhìn đội ngũ trẻ nghiêm trọng đó cảm khái:” Năm xưa ta không tin một đám thiếu máu nóng có thể làm được chuyện gì ra hồn, không ngờ rằng khi ta nhận ra bọn họ đã có bản lĩnh thay trời đổi đất thì bọn họ đã đông đảo như thế rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây