Chu Mỹ Sác cũng đã theo học thư viện Ngọc Sơn một thời gian rồi, phần nào nhận ra sự độc lập của thư viện Ngọc Sơn, các tiên sinh ở đó đều là người có phẩm đức khí cốt, sẽ không làm chuyện thiên vị, chính vì thế nàng càng hoang mang: “ Vậy phụ hoàng ta sai rồi sao?”
Lương Anh lắc đầu: “ Kỳ thực không hoàn toàn nói bệ hạ sai được, nếu dựa theo những điều bệ hạ nghe được thì giết là đúng, nhưng bệ hạ bị đại thần bưng tai bịt mắt không thấy sự thực. Còn Lô Tượng Thăng, đã làm quan thì phải chuẩn bị để bị giết, dù sao ông ta đấu tranh thất bại, thắng vinh hoa, thua thì ra chợ một chuyến mà thôi, công chúa không cần thương cảm cho ông ta. Đó là giác ngộ mà bất kỳ ai bước chân vào quan trường cũng phải có.”
Chu Mỹ Sác nhất thời không hiểu hết chuyện này, nhìn ra ngoài cửa sổ, một quân tốt cầm que chọc con cá, bị nữ tử kia nhìn thấy giật que đánh chạy khắp nơi. Phụ hoàng nàng vô cùng sợ quân đội cần vương ở ngoài vào kinh thành, huyện Lam Điền lại không sợ, tên binh sĩ hung ác lại bị tiểu nữ tử đuổi đánh không dám đánh trả, thật là chuyện lạ, nhưng những chuyện lạ như thế lại có rất nhiều ở huyện Lam Điền: “ Ta nghe phụ hoàng nói, người hận nhất là quân sĩ không có kỷ luật, bọn chúng không đánh trận mà cướp bóc của bách tính ... Cho nên phụ hoàng ta muốn thông qua chiêu an để vỗ về đám cường đạo chứ không muốn dùng quân đội giết chúng. Phụ hoàng nghe tin đánh thắng tặc khấu cũng không vui mừng, vì phụ hoàng nói, quan binh bình tặc, bách tính càng khổ, chỉ là không thể không phái quân tới, nếu không tặc khấu sẽ lừa gạt dụ dỗ thêm người khác theo chúng làm ác.”
Lương Anh cảm thán:” Bệ hạ thật tốt.”
Chu Mỹ Sác hai tay chống cằm, nhìn đám quân tốt đi theo tiểu nữ tử vẫy cờ đi vào trung đình, buồn rầu nói: “ Binh mã của phụ hoàng đều không nghe lời lắm, bọn họ ở ngoài, tự tung tự tác. Lương Anh, ngươi nói xem Vân Chiêu có giúp phụ hoàng ta không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây