Chuyện đã rồi, nên nghĩ về phía trước, Vân Chiêu suy ngẫm một chút rồi nói: “ Nếu thù lớn đã báo, vậy ngươi nên quên chuyện này đi, người chết đã chết rồi, ngươi phải phấn chấn trở lại. Ngày sau còn dài, đừng vì chuyện quá khứ làm ảnh hưởng tới tầm nhìn sau này của bản thân, ngươi có hiểu không?”
Vương Hạ gạt nước mắt: “ Học sinh hiểu ạ, học sinh còn phải nối dõi tông đường cho Vương thị.”
Vân Chiêu nhân lúc hắn đang xúc động, vỗ vai ôn tồn nói: “ Thấy ngươi cô khổ, sau này nên thân cận với đám muội tử của ta nhiều hơn, đó là vinh diệu của ngươi, cũng là mong đợi của huynh trưởng ngươi.”
Vương Hạ vừa nghe tới đó là nước mắt biến sạch, rùng mình một cái cơn ớn lạnh chạy từ chân lên đầu: “ Huynh trưởng của học sinh chưa bao giờ nói thế ạ.”
Giọng Vân Chiêu êm tới rợn người: “ Ta nói có, tức là có, huynh trưởng ngươi vì không biết nhìn người mới để xảy ra chuyện.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây