“ Y một tháng tới thư viện giảng bài hai ngày, mùng một với mười lăm.” Vân Chiêu thấy buồn cười lắm, hiển nhiên đám Vân Giáp cũng thế, cả bọn đang cười khùng khục với nhau, chỉ là trước đó họ vốn thì thầm to nhỏ nên không ai sinh liên tưởng:
“ Thế bình thường y ở đâu, huyện nha Lam Điền à?” Lý Định Quốc tim đập mạnh:
“ Không phải, y thích ở thành Ngọc Sơn, nếu trong huyện Lam Điền không có chuyện gì trọng đại thì y đó suốt. Mà ngươi hỏi mấy chuyện này làm gì?” Vân Chiêu nheo mày nhìn hắn một lượt:
Thấy đối phương nghi ngờ, Lý Định Quốc ha hả lảng đi: “ Nghe người ta nói y là đệ nhất nhân trong lớp trẻ tuổi, ta không phục, muốn gặp y xem sao.”
Vân Chiêu phe phẩy quạt lắc đầu: “ Nhiều người có ý đó, ta cũng từng như vậy, nhưng ngươi bỏ ý định này đi, người ta thân phận quý giá, đâu phải người thường có thể gặp được, mà thành Ngọc Sơn nhà y lại canh phòng nghiêm ngặt lắm, đám học tử thư viện bọn ta vào thành còn phải soát người, ngươi không có cơ hội vào thành đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây