Chủ bạ Lưu Tham đứng bên đợi nãy giờ, đích thân bê cốc trà tới trước mặt Vân Chiêu, cười tươi rói: “ Huyện tôn thật cao minh, chúng ta chẳng cần phái huyện lệnh, huyện úy gì đó đi, chúng ta chỉ cần phái lý trưởng là đủ rồi, thêm vào bách tính một lòng hướng về chúng ta, bất kể là ai ngồi trong huyện nha thì cũng là bồ tát bằng đất thôi, thiên hạ này vẫn là của huyện Lam Điền.”
Vân Chiêu cầm cốc trà lên liếc nhìn ông ta: “ Ta nghe nói ông hành hạ Tôn Truyền Đình thê thảm lắm hả?”
“ Tôn Truyền Đình nhìn chúng ta không vừa mắt, hạ quan thấy nên để ông ta biết chúng ta không phải là người có thể chọc vào được. “ Lưu Tham cũng chướng mắt với Tôn Truyền Đình từ ngày đầu:
“ Cây to thì phải chịu gió lớn thôi, không còn cách nào khác, sau này không được làm như thế nữa, dù sao chúng ta là cấp dưới, công khai chống đối thượng cấp là không tốt, loạn quy củ. Cho dù Tôn Truyền Đình có nhổ nước bọt chúng ta thì chúng ta cũng phải tươi cười, hơn nữa còn phải để tất cả mọi người nhìn thấy rồi mới được rửa mặt.” Vân Chiêu thong thả nói:” Đương nhiên, yêu cầu của ông ta không thể cứ thế mà làm, nghĩ tới tình huống thực tế của huyện Lam Điền trước, không lui dù chỉ nửa bước.”
“ Phải để Tôn Truyền Đình quen với sự tồn tại của chúng ta, quen với cách làm việc của chúng ta, để ông ta biết, chúng ta là lương dân, không phải tặc khấu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây