Đến chập tối Vân Chiêu về nhà vừa vặn gặp được lợn rừng lớn tâm trạng khoan khoái, thế là cùng kết bạn về nhà.
Ngọc Sơn vào tháng 5 đẹp không gì tả siết, Vân gia trang tử được cây xanh bao quanh, lúc này mặt trời đỏ ối chỉ còn lấp ló trên rặng núi xa trập trùng sương khói, ráng chiều đỏ rực chiếu xuống kênh ngòi dày đặc chảy nước tuyết trong vắt trên núi, đồng ruộng phì nhiêu, một khoảng hoa màu xanh mượt tít tắp, văng vẳng tiếng ca của nông hộ đi làm ruộng về, càng như nhân gian tiên cảnh.
Khung cảnh điền viên êm đềm thanh bình ấy làm Vân Chiêu ngây ngất nhìn bao lần cũng không chán, y chưa bao giờ có ý định thành thị hóa nơi này, cũng không định biến Vân gia trang tử thành bảo lũy quân sự, nếu như đến cả nơi này bị người ta kéo quân tới đánh thì y sớm dẫn mẹ chạy vào Tần Lĩnh còn an toàn hơn.
Cho nên với những cây đại thụ cực kỳ bất lợi cho việc phòng ngự, Vân Chiêu không sai người chặt đi, y không định biến Vân gia trang tử thành nơi cả ngọn cỏ cũng không có.
Cái sân phơi phía trước Vân gia đại trạch, chẳng biết từ khi nào bị người ta dựng cái tiệm tạp hóa bên cạnh tiệm rèn cũ mà Lưu Tông Mẫn để lại, sau đó thấy trong đại trạch không có thái độ gì, liên tiếp có cửa hiệu mới mọc lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây