“ Có ti chức, có ti chức.” Chủ bạ Lưu Tham, cái lão già lần trước cởi áo từ chức trước mặt Tôn Tryền Đình, sau khi ông ta đi lại mặc áo lên như chưa từng có chuyện gì xảy ra chạy tới:
Tôn Truyền Đình tưởng chừng nghe thấy tiếng răng mình siết vào nhau ken két, nhìn chủ bạ tóc điểm sương của huyện Lam Điền ôm cái hộp gỗ lớn, lom khom đặt dưới chân ông ta, ngạo nghễ nói:” Xin tuần phủ cứ kiểm tra xem có đúng hay không, nếu chỗ nào không đúng, cứ chém cái đầu hạ quan, nếu tuần phủ vẫn chưa thấy hả giận, có thể lột da hạ quan nhồi cỏ.”
Lúc này ở trên tường thành không chỉ có mấy người Tôn Truyền Đình mà còn có quan viên lớn nhỏ phủ Tây An, bọn họ chẳng bận tâm chuyện gì xảy ra phía bên này, đang chỉ trỏ bàn tán về từng đội đoàn luyện đi qua, mặt chẳng hề có vẻ gì lo lắng, Tây An tri phủ Lao Như Ý còn khen khí thế hùng tráng của các đoàn luyện không ngớt.
Tôn Truyền Đình cảm thấy mình vô cùng cô độc lạc lõng.
“ Tuần phủ nếu không có sai bảo gì khác, hạ quan xin cáo lui, quân lệnh đã hạ xuống, giờ ngọ bốn ngày sau mà hạ quan chưa tới được Phượng Hoàng Sơn, e khó giữ cái đầu. “ Vân Mãnh ôm quyền cáo lui:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây